netvietnet

Thư gởi con trai – Lan Chi Lan Chi

(Món quà của tạo hóa)

Con trai của mẹ.
Trước khi viết những dòng chữ này lên trang giấy – trang giấy này trắng tinh và nguyên khôi, mẹ nghĩ nó giống con trước đây vậy!
Khi mẹ sinh con, con cất tiếng khóc chào đời oa- oa- oa…
Mẹ hạnh phúc, từ nay mẹ đã có một thiên thần bé nhỏ ở ngay bên cạnh mình rồi!
Hạnh phúc như vỡ òa, mẹ quên cả đau đớn và mệt mỏi. Mẹ thiếp dần trong giấc ngủ và cùng con đi vào giấc mơ.

Sau giấc mơ ngắn ngủi ấy, tỉnh dậy – Con đang o oe bên cạnh mẹ: Cái môi xinh xắn, chem chém miệng đòi bú ty. Đôi bàn tay bé xíu đang khuơ khuơ, đôi mắt còn non nớt như đòi sự yêu thương của mẹ. Không cầm được lòng, mẹ quay lại ôm con thật chặt. Mẹ yêu sinh linh bé bỏng của mẹ. Đó là toàn bộ tinh lực của cuộc đời này mẹ dồn hết cho con!


Ngược dòng ký ức.
Năm nay con hai mươi hai tuổi rồi nhỉ?
22 năm – đó là 7.920 ngày con cùng mẹ trải qua những vui buồn trong cuộc sống.
Con cắp sách đến trường, còn mẹ thì chăm chỉ lao động. Tuy bận rộn nhưng mẹ vẫn dành thời gian để nấu những nồi cơm thật dẻo, thật thơm dành cho con những lúc tan trường. Bởi mẹ biết, khi trở về nhà với cái bụng đói meo, con sẽ thèm được sà vào mâm, bốc vài thứ nhai ngấu nghiến.
Mẹ nhớ có lần mẹ chưa kịp nấu cơm, đói quá, con “ đá thúng, đụng nia, làm mình, làm mẩy”. Những lúc như vậy, trông con thật buồn cười! Nhưng đó lại là hạnh phúc của mẹ!
Hạnh phúc chẳng phải cái gì xa lạ. Nó là cuộc sống xung quanh ta.
Mẹ chỉ đơn giản nghĩ rằng: Mẹ có con là một hạnh phúc. Hạnh phúc ấy lớn lao, không gì sánh bằng!
Người ta bảo: Con cái là tác phẩm của cha mẹ. Nhìn con cao dong dỏng, thân hình cân đối, tố chất nhanh nhẹn, có lúc mẹ thấy con giống mẹ, có lúc mẹ thấy con giống bố, cũng có lúc mẹ thấy con giống ông nội… nhìn thế nào đó mẹ lại thấy con giống bà. Đúng là “giỏ nhà ai – quai nhà ấy”. Có lẽ vì thế mà con được mọi người trong nhà rất yêu quí!
Vài năm gần đây, mẹ thấy con thay đổi rất nhiều. Con chẳng là cu Vẩu của mẹ ngày xưa nữa!


Con hay đi chơi, thoát khỏi sự kiểm soát của bố mẹ. Có đúng là con đã lớn, con không cần mẹ như ngày nào nữa chăng? Hay tại vì bố mẹ làm con buồn?
Nhiều lần chứng kiến cảnh bố mẹ lục đục; rồi thấy bố có người phụ nữ khác; hay nhìn thấy bố mẹ xô xát, con đã rất buồn đúng không?
Hình như bố mẹ đã quá bận rộn trong việc mưu sinh và… Và có quá nhiều lý do trách cứ lẫn nhau, khiến con phải chịu thiệt thòi!
Mẹ vẫn nhớ một ngày mưa hồi con học cấp 2, bố mẹ bạn bè đều mang áo mưa đến đón, còn con thì bơ vơ giữa sân trường. Phải rất lâu sau, mẹ mới tới. Con đã rưng rưng và bảo:
– Mẹ ơi, bạn con có cả bố mẹ cùng đến trường đón. Con thèm được như bạn con quá!
Con làm mẹ cũng ứa nước mắt theo con…
Mẹ biết, con có cái gì đó trách cứ cha mẹ. Con khao khát được cả bố mẹ cùng chăm sóc, yêu thương con với tất cả tình cảm trong sáng và thánh thiện. Con nghĩ vậy vì con là một cậu bé. Con có quyền được như vậy.
Lớn thêm một chút nữa, con lại thấy bố rất bận rộn. Ngoài việc kiếm tiền nuôi sống gia đình, bố còn bận rộn với những quan hệ bạn bè, với những cuộc tiệc tùng và đi du lịch đây đó.
Bố bận rộn đến nỗi khó thu xếp cho cả gia đình ta một ngày bên nhau thật an bình, thật thảnh thơi, thật ấm cúng, đúng không con?
Chờ đợi và hy vọng… cuối cùng con chẳng đủ kiên nhẫn nữa và con đã tự thoát ra theo cách của riêng mình!
Con ít về nhà, nếu về thì về thật muộn. Hình như việc về nhà với con cũng là một khó khăn. Mẹ đã chứng kiến nhiều lần giữa con và bố bất bình. Con cục cằn, thô lỗ và thiếu bình tĩnh.
Những lần như thế, mẹ thấy con đang trút cơn giận vào gia đình mình. Con bênh vực mẹ đôi lúc thái quá, con đã bị lâm vào tình thế khó xử, bị bố choảng cho là láo toét.


Qua sự nổi loạn của con, mẹ cũng hiểu thêm được đôi chút về con, về cả cách giáo dục con cái của cha mẹ nữa.
Mẹ thực tình xin lỗi con! Mẹ là người mẹ không tốt, luôn làm con mệt mỏi vì những lý do không cần thiết.
Cuộc sống hiện nay có rất nhiều những cám dỗ, khiến con người ta dễ đánh mất mình. Mẹ lo sợ con lâm vào tình cảnh đó.
Nhiều lần bạn gọi đi chơi, con bất chấp sự can gián của mẹ. Lúc về nhà mệt rồi, con không đủ sức quan tâm đến bài vở, kết quả học tập của con sa sút.
Nhiều lần cãi vã với bố xong, con ngại không xin tiền đóng học phí. Con bị nhắc nhở nhiều. Con buồn rầu vì không có người hiểu mình. Con cảm thấy bế tắc nhiều chuyện. Mẹ thương con mà không thể thay được con.
(Tương lai của con – của chúng ta)
Con trai à!
Những chuyện của con, ngày xưa mẹ cũng từng trải qua. Cuối cùng thì mình vẫn phải sống. Sống cuộc sống của mình – Không ai thay được mình. Mẹ mong con hiểu như vậy vì đó là sự thật.
Mẹ mong con hãy mở lòng với cha mẹ. Bố mẹ cũng rất cần con giúp đỡ!
Bố mẹ cần con thương bố mẹ với tình thương của người con hiếu thảo, sẵn lòng vị tha!
Có những lúc bố mệt mỏi, giá như được con xoa bóp đôi vai cho đỡ nhức mỏi, đấm đấm cái lưng, ân cần rót một cốc nước mời bố… Chắc bố vui lắm!
Hay có hôm mẹ rất bận việc ở ngoài, có thể về muộn. Nếu con rảnh, con về trước, thu xếp nhà cửa giúp mẹ, có một bữa cơm, mẹ sẽ vui vô cùng. Dẫu có thể con nấu hơi mặn, hơi khác khẩu vị một chút, mẹ vẫn ăn trong niềm sung sướng hân hoan. Vì mẹ nghĩ: Mẹ đang được sự quan tâm của con cái. Mẹ rất cần được như vậy! Bố chắc cũng vui lắm. Từ đó, con có thể làm “sứ giả hòa bình” của bố mẹ. Có thể bố sẽ thay đổi thói quen và cách nhìn từ con đấy!
Chà, con trai mẹ đã là sinh viên năm thứ tư – Sắp trở thành kỹ sư tương lai rồi! Mẹ tự hào về con!


Con có bạn gái chưa? Cho mẹ biết với chứ!
Con trai à!
Khi con bắt đầu nhận cho mình tình yêu, trách nhiệm và những thử thách mới của người lớn, thì dần dần con sẽ hiểu cha mẹ hơn. Có điều, những tổn thương của con thuở ấu thơ, mẹ xin con nên khép lại, không sắp nó vào hành trang tiếp theo của đời mình nữa.
Mẹ mong con sẽ có những khác biệt với mẹ cha. Đó là sự khác biệt trong cách hành xử, đừng làm tổn thương bạn đời và những đứa con được sinh ra từ chính hạnh phúc của mình. Mẹ sẽ rất biết ơn con về điều đó, vì con đã tiếp nối được tâm nguyện của người mẹ tội nghiệp này.
Mẹ đã vượt qua mọi sóng gió để có được con, để được ở bên con. Đó chính là phần thưởng của số phận dành cho mẹ. Con hãy giúp mẹ đối đãi với bạn đời của mình bằng tình yêu thương, sự xẻ chia, thông cảm và trách nhiệm. Đó chính là con đã giúp các con của con, giúp bà của lũ trẻ không bị day dứt bởi những lỗi lầm bởi người lớn đã gây ra cho trẻ con.
Hôn nhân và sự nghiệp rất quan trọng đối với đời người. Chân thành với công việc, với bạn đời, con sẽ được rất nhiều. Mẹ mong con suy nghĩ nghiêm túc về điều này nhé.
Mẹ không có nhiều bạc tiền tặng cho con, mẹ chỉ có tấm lòng người mẹ luôn hướng về con và nguyện cầu cho con có được bình an trong cuộc sống.
Bão táp trong đời người sẽ còn xảy ra rất nhiều. Mong rằng con sẽ học hỏi và sẵn lòng đón nhận những tình cảm chân thành và thiện chí từ bạn, từ đồng nghiệp.Và ngay từ những suy nghĩ trái chiều với mình con vẫn học được một điều gì đó tích cực từ phía họ.
Bão chỉ là khoảnh khắc khắc nghiệt, nhưng rồi nó sẽ đi qua. Người thông minh là người biết lường trước đường đi của chúng để hạn chế rủi ro, hạn chế sức tàn hại của nó, tìm kiếm những giải pháp an toàn, tránh tổn thất cho bản thân và người thân. Sau bão, con sẽ có thêm cho mình một cách nhìn mới về hiện thực của đời mình.


Những gì mẹ chia xẻ với con chính là máu từ trái tim mẹ nhỏ xuống cho những cái mà mẹ đã mất, đã có và đã cảm nhận được từ cuộc sống này. Con phủ nhận hay tiếp thu cũng tùy ở nơi con, mẹ không mảy may trách cứ. Cũng có thể lại một lần nữa, mẹ có cơ hội kiểm nghiệm lại những giá trị đích thực mà mẹ đã có được trong cuộc trải nghiệm đường đời của mẹ. Nhưng dẫu thế nào thì mẹ cũng vẫn muốn con trai mẹ trưởng thành – là một người đàn ông dám nghĩ, dám làm, dám thay đổi, dám chịu trách nhiệm với những quyết định của mình, tiến về phía trước và là một người có trách nhiệm với bản thân…
Chúc con luôn vui vẻ!
Mẹ của con.

BT: Vương Chi Lan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *