netvietnet

THỨ BẢY &… CƠN MƯA EM BẤT CHỢT – Hoài Hương

  • Hoài Hương tặng các tình yêu

Vào hạ, những cơn mưa mùa như trò chơi trốn tìm của các vị thần muốn thử thách trần gian, thoắt đến thoắt đi với nhiều cung bậc giống như cảm xúc nhân gian hỉ- nộ bất thường.

 

Nhà văn nhà báo Hoài Hương duyên dáng trong áo dài cách tân.

 

Đôi khi mưa như một bản serenade với giai điệu thuần khiết quyến rũ hấp dẫn kỳ lạ, để rung lên từng nhịp đập trái tim, thoáng rối ren bồi hồi, chút ưu tư luyến tiếc, khẽ ngập ngừng mơ màng…

Mưa mùa hạ như gieo vào một góc kín trong những trái tim nhạy cảm bao nỗi niềm sâu lắng. Và khơi dậy những kỷ niệm của một thời nồng nàn ngây ngất đã qua…

Những giọt mưa mây có lúc nhẹ nhàng rớt xuống như phủ làn hơi dịu dàng mát, nhẹ đến nắng vẫn tinh nghịch lấp lánh, mỏng manh tản mát hơi nóng tan vào không gian. Có lúc cơn mưa rào không báo trước sầm sập ào ào đổ xuống, nắng không kịp trốn chạy, cho không gian kéo rèm những giọt nước như châu ngọc giăng mắc sắc cầu vồng…

Nguồn Internet.

 

Mưa đêm phố có cái lãng mạn đến xao lòng. Tiếng mưa rả rích rơi trên nhưng mái ngói phủ rêu phố xen vào tiếng gió lướt trên ngọn lá, xào xạc của hàng cây như khúc nhạc kỳ lạ của thần tiên. Màn mưa được rây qua ánh đèn như bức rèm nước lóng lánh lung linh, huyền ảo, cảnh vật sau bức rèm như sương khói phiêu dật, nửa hư nửa thực, tranh tối tranh sáng, gây ảo giác mơ màng, dễ làm lòng người chùng xuống, niềm vui, nỗi buồn… cùng lãng đãng trong suy tư.

Bình minh mưa trong veo như giọt sương, mang đến cảm giác trong lành, tươi mát, thanh khiết trong không gian, loáng nước trên mặt đường làm cho bánh xe như lăn chậm lại, bước đi cũng nhẹ hơn, hương phố phảng phất vương theo ngọn gió cho tâm hồn thư thái nhẹ bẫng, như không có ưu tư phiền muộn nào. Cơn mưa chiều ào xuống gột rửa cái vội vã, ồn ào, chen lấn.., bụi bặm phố như được tan loãng ra theo những giọt mưa.

 

Nhà văn Hoài Hương thả những thanh âm trong chiều mưa.

 

Mưa xoa dịu lòng người, ghé trần gian rồi nhanh chóng đi, để lại ẩm hơi nước và một áng cầu vồng đâu đó trên cao, đủ lâu, đủ dài, đủ in sắc để nhân gian đắm chìm vào những sắc màu sặc sỡ mà thầm ước nguyện một điều tốt lành đến mình. Đôi khi có những cơn mưa trong giận dữ mãi không thôi, đến nghiêng trời lệch đất, cây phố oằn mình đau hứng những làn roi nước, phố xá mênh mang như dòng sông không đầu nguồn cuối ngọn. Một vẻ đẹp dữ dội mang sự ướt át, làm tâm hồn người không thể bình yên.

Em, như một cơn mưa bất chợt đến với tôi trong mùa hạ phố Hà Nội. Một ngày, em ào đến làm xáo trộn, đảo lộn tất cả mọi cảm xúc tưởng như luôn im lìm ngủ yên trong tôi. Em tinh khôi mà quyến rũ. Em dịu dàng mà nóng bỏng.

Em ngọt ngào mà đắm say. Em, giọt mưa làm dịu mát trái tim khô khát của tôi. Hà Nội chợt ấm áp gần gũi khi tôi đang chênh chao yếu lòng cô đơn trên phố lạ. Môi hôn em trong một ngày mưa mùa hạ đã cho tôi nếm vị ngọt của cuộc tình, mối tình ngang qua cơn mưa bất chợt, để khi xa Hà Nội, khi xa em, tôi cứ luôn nghĩ mình đang trong cõi mộng.

 

Nguồn Internet

 

Nghe đâu đó tiếng em khúc khích cười qua tiếng mưa và ngắm nhìn hai bàn tay em chụm lại như búp sen hứng những giọt mưa rơi trên mái phố, để uống trọn mát ngọt em.

Cơn mưa em bất chợt cho tôi thật nhiều nhớ thương, tương tư. Để khi phương Nam quê tôi vào mùa mưa, là bóng dáng em và mưa phố Hà Nội như thấp thoáng, ẩn hiện, chợt xa chợt gần, cảm giác vừa e ấp bên nhau, chớp mắt người ngọc đã tan theo mưa, cho trái tim tôi lỗi nhịp nuối tiếc.

Có ai đó ví von, mưa là châu ngọc trời cho rơi trên những trang thơ của thi nhân. Và cơn mưa em bất chợt mùa hạ phố Hà Nội là tình thơ trong hoài niệm của tôi.

Biên tập: Vương Chi Lan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *