Bài viết “KHỈ VỚT TRĂNG” của Thầy Thích Tánh Tuệ hay và dễ thương. Tôi nghĩ, cái gì chúng ta mong muốn có được nó, thì đó là điều đối với chúng ta ở thì hiện tại thoả mãn, lập tức sự khao khát ấy biến mất. Cứ một giây trôi qua, một phút, một giờ, một năm trôi qua,… sự hạnh phúc của giây phút thỏa mãn đó cũng trôi qua và dần dần bảo hoà trong chính mình. Vậy đối với chúng ta cái gì là quý giá nhất?
Vương Thiên Nga xin mời quý anh chị đọc bài “KHỈ VỚT TRĂNG” tác giả Thích Tánh Tuệ:
Tranh một con khỉ tay nắm cành cây và một tay vói xuống ao vớt mặt trăng trên nước. Trên bức tranh, thiền sư Hakuin có viết bốn câu kệ:
“Con khỉ nhỏ với tay bắt trăng trên nước.
Dẫu trọn đời cũng chẳng ích lợi gì.
Nếu phải chi nó buông mình xuống ao.
Và thế giới này sẽ trở nên rực sáng.”

Có một câu chuyện ngụ ngôn này:
Một ông vua khỉ ra lệnh cho thần dân của mình là nếu ai có thể vớt được mặt trăng trên nước và dâng lên cho ông thì sẽ được thưởng lớn. Tất cả những con khỉ cố thử nhưng đều thất bại. Nhưng có một con khỉ nọ vớt được mặt trăng ấy lên và đến dâng cho vua khỉ, “Có phải đây là cái mà ngài muốn không?” Vua khỉ mừng rỡ nói, “Ngươi tài giỏi thật, đúng là vượt hơn hẳn những kẻ khác!” Con khỉ ấy nói, “Nhưng thưa Ngài, xin cho tôi hỏi là không biết Ngài sẽ làm gì với mặt trăng này?” Vua khỉ ngần ngừ suy nghĩ chút rồi đáp, “Ờ… Thật ra ta cũng chưa nghĩ đến điều ấy.”
Trong cuộc đời chúng ta ai cũng có những ước mơ. Giả sử như chúng ta nắm bắt được những gì mình mong cầu, giả sử như cuộc đời này sẽ không còn đổi thay nữa, rồi ta sẽ làm gì bạn nhỉ? Ta sẽ thật sự có hạnh phúc chăng? Ta có nghĩ đến chưa?
KHỈ VỚT TRĂNG
Thơ: Thích Tánh Tuệ
Xưa có bầy khỉ nọ
Lội xuống hồ vớt trăng
Vớt mãi hoài không được
Nên mặt mày… nhăn nhăn
Lắm khi mình giống khỉ
Tìm hạnh phúc trần gian
Đôi tay vừa chạm tới
Ơ… mộng vàng vỡ tan!
Trăng nghìn thu vẫn đẹp
Vì không thuộc về ai
Hồn khát khao chiếm hữu
Trăm năm nỗi đau dài.
… Ta một đời ngây dại
Chạy đua với mặt trời
Vừa thấy bờ hạnh phúc
Hoàng hôn phủ xuống đời
Danh, lợi, tình mộng mị
Tợ đáy nước trăng ngà
Lặn chìm trong mê hoặc
Nên ngàn đời xót xa
U mê… thành kiếp khỉ
Chúi xuống dòng đảo điên
Ai giật mình, ngước mặt
“Vầng trăng xưa” hiện tiền.
Biên tập: Vương Thiên Nga