netvietnet

Hương đàn bà – Cao Nguyệt Nguyên

Xanh biếc, vàng sậm. Giữa hai thứ màu rồ dại ấy bị ngăn đôi bởi những gợn mây trắng nhạt. Có bao giờ mềm thon đâm được thẳng xuống đất, xóa số hoàn toàn màu vàng sậm phía dưới kia. Cả cái màu mái tóc em còn chưa kịp nhuộm lại thành tóc đen con gái. Vậy là giữa em cũng bị ngăn đôi bởi một gợn mây.

Rờ rẫm đi giữa hai hàng cây. Em thấy mùi hôi nồng của đất. Miết chặt lấy da thịt đến cồn cào. Sau lần vải thô đã bạc màu, từng đốm tròn mịn sít chạm vào cánh tay. Nước không đủ để biến màu xanh ngắt của những trái cà phê cô lại bầm máu mà quắt đi khô như làn da, ánh mắt của người đàn bà trong lán.
– Về cơm…
Quay lưng trở lại. Âm thanh ấy cứ ngỡ được hắt ra từ một lồng ngực phè khói, nặng đến mức giơ tay có thể nắm được. Xóa tan hết thảy những dự định tươi mới trong đầu, đè bẹp xuống dưới ba tầng đất.
Rồi em thấy mình đi trong công viên khi chiều muộn với gương mặt bộp phấn… rữa dần dưới một cơn mưa. Bước chân giẫm nát không biết bao nhiêu bông điệp vàng trên phố. Có những thứ chẳng ghê gớm gì nhưng làm em sợ. Một tháng, cũng đủ để quen giường, lối đi, quen cả ánh mắt buồn rượi hơi xếch của người đàn bà cô độc mà em vẫn chưa dám nói. ”Thôi, đừng có gọi về cơm… nữa. Chiều muộn thì đánh ba tiếng kẻng là được”. Cứ để em làm theo phản xạ không điều kiện. Như người ta gọi gà về chuồng mỗi tối. Mà chẳng được. Giữa em và người đàn bà kia có một khoảng cách khó nói thành lời. Giống một quy ước ngầm mà cả hai đã mặc định. Không phải là vai bậc chủ tớ.
Người đàn bà bao giờ cũng ăn cơm trước, mâm bát sắp đặt ngay ngắn trên sập gỗ đã mốc thếch. Em bước vào nhà, mụ lỉnh ra phía bụi duối. Rút chiếc áo cánh màu hạt điều với quần lụa nhau nhúm vào cái chậu nhôm. Em biết mụ ra suối tắm. Đi theo. Qua bãi cỏ gianh, bên lũng mùa này nhiều rết bò qua. Em sợ.
Bước thấp, bước cao…


Em đi trên một bờ ruộng hai bên phát cỏ cụt lủn, chỉ còn một gờ mỏng tang… rùng rình, rùng rình. Gánh cỏ từ đồng về nhà, gánh cả ánh chiều nhợt nhạt, đôi má hồng con gái, ướt át chảy ròng. Em đang đi sau lưng thím. Thím bảo đi hết bờ đê sẽ lên đến phố, bước nhanh. Trao cho em cái túi và đón lấy bọc giấy từ tay người họ hàng xa. Em cười.
Phố với em là những ô phòng loáng kính trong suốt pha lê, có thể soi rõ nốt ruồi trên mi mắt. Lằng nhằng đến chóng mặt. Ô kín, tơ chăng mà đi vào đâu cũng sập. Phố ồn ào với váy ngắn. Em lặng thinh.
Theo sau những tấm lưng to bè mùi bia rượu. Vụt biến loáng kính. Hiện ra như một con bướm chỉ còn đôi cánh tả tơi. Em thánh thót.
Giờ, em đi sau lưng người đàn bà có cái mùi khét lựng. Cũng nhanh, vội như cái hôm mụ nhặt em từ dưới chợ huyện. Chẳng nói câu nào thế mà em vẫn theo.
Mụ bước xuống giữa lòng nông choèn, suối cạn trơ ra cái rốn lùng bùng rêu trơn nhẫy. Trút từng miếng vải thô kệch và ngâm mình dưới đó. Mắt lim dim. Em đứng, chân mút chặt… lòng đất âm âm.
– Sao không xuống?
Cuống cuồng vấp dúi đầu xuống tảng đá dầy rêu. Trước mắt em, gần lắm cái khoảng trắng loã lồ trong đêm tối. Nước dập dềnh. Bờ ngực cách nhau một ánh nhìn, chẳng ngượng ngập quay đi. Mắt mụ dạo chơi trên làn da em nhầy nhụa.
Nước mát lạnh lẫn vào tanh sạm của rêu. Khác với mùi tít xòe pha tạp cờ lo của phố. Một sự mát lành trong sạch đến kỳ diệu đang thấm thấu vào tận da thịt.
Em co rúm lại. Đôi mắt người đàn bà ánh lên một điều rất lạ. Mấy đứa bạn ngày xưa thường bảo em nói điêu, làm sao đọc được suy nghĩ người khác qua ánh mắt. Chậm thôi, em đã lọt vào cánh rừng âm u ấy. Không có lối đi và một lời chỉ dẫn, vòng quanh những gợn mờ mờ là dấu vết của tuyến lệ khô ran chẳng đủ ri rỉ đôi ba giọt.
Nồng thế.
Mắt chớp và đôi môi bợt bạt mím chặt. Mụ quẫy nước tách ra một đoạn. Má chợt ửng đỏ, sao mụ có thể ngửi thấy mùi ấy trên người em? Mũi thính nhạy hay cái giác quan vốn có của đàn bà.
Ngày đầu của mụ có giống em? Treo lơ thơ vài sợi chỉ, thấy đuối sức mà không rớt được xuống dưới đất. Mắt mở trừng cứ thấy rơi một màu nắng nhạt, vàng hơn… rượt theo những bông điệp vàng, xoạc chân rồi rú lên một tiếng. Chân chữ V. Ra con đĩ. Mụ ngấm ngầm nguyền rủa. Ừ, em cúi đầu. Tưởng mụ biết từ cái hôm chợ chiều dưới huyện, te tua núp dưới tấm bạt ố bẩn. Nhìn xoáy sâu vào cái đũng quần thẫm đỏ, mụ chỉ vào em. Giống như những lần trước người ta chỉ vào em ”đây”, chỉ khác là tay mụ không đeo nhẫn vàng quý giá, ngón trắng như sương mà cong gầy sậy.
Một số ít đàn ông ham mê vì sắc đẹp, đa số ham mê cái khe hẹp giữa chân đàn bà…
Tiếng cười rúc rích, quyện lẫn mùi bia và thuốc lá. Tàn cuộc, những đùi trắng ngần vật vờ giữa phố. Chẳng cần đẹp lắm. Bạn em bảo thế. Cứ… tràn vào giấc mơ, thêu thêu dệt dệt. Một sáng thức dậy, em không sải những bước mềm trên một đường thắng, chân toẽ ra hình chữ bát. Nhìn xuống một khoảng sâu vời vợi tuếch ra. Thân người em sẽ biến thành bức tượng bằng đồng giữa ngã tư thành phố, không rõ mặt, cũng không tên. Nhầm em với một liệt nữ ngày xưa, người ta cúi lạy. Chẳng phải. Không một gã đàn ông nào giơ tay chỉ vào em ”đây”.
Một ngày không mùi kẽm tiết ra từ thân thể đàn ông, em giả vờ giam mình chay tịnh trong phòng. Nhìn xuống đường, lố nhố những điều mông lung. Ngồi cạy gẩy cái vỉa sắt trong đáy lòng mình, lộn xộn những lời nhắn nhủ rồi cũng bung ra. ”Có đẻ thuê thì đẻ, không định kiếm một cục mà biến khỏi cái chốn bẩn tưởi này à?” Mềm nhưng sắc lẹm không cứa vào lòng mà thấy xót xót là. Lạ thay cái câu nói đấy cứ lớn dần lên trong em như một cái cây. Chẳng biết ví von. Bây giờ mới là lúc quyết định hướng đi cho mình. Không cười, thánh thót mà cứ trơ trơ.
Nhắm mắt vào, một vạt nắng rơi…
Lần thứ hai thấy nó rơi trên đầu em, hẳn một vạt dài chốt cho lần cuối. Những bơi nhảy, giao hòa, tách ra, đọng lại, xoáy tròn… Bao nhiêu thứ đó cuộn trào rồi chỉ có một, lạ lẫm.
Em là búp bê với cái bụng lùm lùm. Dù sao cũng thích cái cảm giác được đóng khung trong một cái hộp tiệt trùng. Chỉ thấy thèm thuốc lá và rượu cồn. ”Mất tiền thuê mày đẻ mà còn lén dùng những thứ này thì liệu hồn mà vác bụng về quê”. Không lén lút nữa, ngồi mân mê vòm bụng. Mới hai tháng mà nó đã đạp trong em. Đàn bà mang thai lần đầu bao giờ cũng cố ưỡn lùm bụng về phía trước để khoe thành tích, còn em hóp lại thật sâu muốn giấu đi nỗi ê chề.
Chẳng biết nó có thích những bản nhạc giao hưởng lớp lang, chỉ thấy tai em ù đi, buồn nôn chóng mặt. Em bảo cho em nghe nhạc cải lương, cái bĩu môi dài thườn thượt.
Tháng thứ ba, cánh cửa tiệt trùng mở bung. Chưa kịp ngửi thấy mùi cỏ xanh đầu hè ùa vào mũi, đã bị đưa lên một cái hộp khác màu đen bóng loáng. Mùi điều hòa chẳng dành cho những đứa nhà quê, chao chao vật vã. ”Đã bảo nhìn cái bụng sa sa kiểu này có mà vịt là cái chắc”. Người đàn bà có đôi môi đỏ chót đập bôm bốp cuốn sổ y bạ vào lòng bàn tay. Chiếc răng khểnh trắng ngà vốn như cười khẩy giờ được thể vén làn môi lên hết cỡ. Bốn ánh mắt cùng một lúc nhìn vào bụng em. Vội vàng đưa cái mê nón che nhưng chẳng kịp. Đứng dựa lưng vào cái cột điện lằng nhằng những dòng chữ, một cái hình trái tim bị mũi tên xuyên thủng. Cầu cứu đôi mắt dài hẹp một mí. Phớt lờ. ”Đây là bản hợp đồng đã thỏa thuận từ trước, có dấu điểm chỉ đàng hoàng. Bây giờ con gái, chúng tôi chỉ trả chị hai triệu mà giải quyết.” Xoay qua xoay lại những ký tự lằng nhằng, mắt hoa cà hoa muống. Lúc đó em ước mình ngày xưa được học hết lớp năm.
Bỏ mặc em quỳ giữa ngã ba đường với bản hợp đồng nhau nhúm. Chiếc xe vụt đi, khói, bụi phủ kín mặt và con đường phía trước. Thất thểu đi trên vỉa hè như một con rồ, chẳng buồn nhìn những xác hoa vàng dầy như thảm. Đi đâu về đâu? Câu hỏi ngân lên không thành lời.


Ở ga tàu em sa bụng, rút một sợi dài đứt ruột. Nước mắt vỡ oà chờ đợi cái khối hồng rời khỏi em. Cứ ngỡ mình bước được một chân qua miệng hố. Những cái máy liên hồi trong vòm bụng, rồi lặng im. Tiếng đường ray nghiến xèn xẹt, dật dờ nhìn sang gờ đất bên cạnh có một khóm hoa. Giá mà có ai suốt em như một cái lá vàng. Ướt sũng.
Đôi mắt người đàn bà có những vùng tối khó hiểu. Nghiêng nghiêng mà chẳng thể bước vào. Tức ngực. Vì nước hay cái nhìn đay nghiến kia. Dựa lưng vào một tảng đá, phơi bầu ngực căng tràn dưới trăng. Nơi có hai núm màu nâu thẫm. Không một gợn gió thoáng qua, chỉ chập chờn sáng tối của loài đom đóm. Dật dờ những ý nghĩ xa xôi. Em và đứa bé bay lên… mất hút vào đêm tối.
Nếu là một thiên thần…
Nó sẽ bay lên với đôi cánh trắng muốt, hòa vào nắng gió và tắm bằng những giọt sương. Đêm trở về bên em với một sợi dây màu hồng, mảnh nhưng sẽ chẳng bao giờ đứt. Bay lên cao rồi thỉnh thoảng sẽ sà xuống úp người trên bụng em, mút mát đôi chút nơi bầu sữa. Ở đó thích không? Nó gật đầu. Nước mắt em bật ra như mưa sau một ngày nắng hạn. Mừng hay tủi? Trong veo ngạc nhiên trước những giọt trên má. Em gạt vội, rồi vừa cười và nói với giọng thản nhiên. Cũng may mẹ đã để con ra đi. Là thiên thần thích hơn là con của mẹ. Sẽ được bay khắp trời như một cơn gió… không phải liếm lá đầu đường nếu một ngày mẹ ra đi. Đứa trẻ nhoẻn miệng cười như nắng. Nó làm em nhớ đến những vạt nắng rơi trên đầu. Phải chăng con của mẹ kết thành từ loài hoa ấy?


Nếu được sinh ra con sẽ thế nào? Đôi tai nhỏ và mềm vô tình áp lên trái tim khiến em ngừng đập. Nín thinh. Mẹ sẽ không để con sinh ra vì… Mẹ thích con là một thiên thần bé nhỏ.
Đêm chộn rộn những nỗi niềm xếp nghiêng… Xếp lệch.
Căn nhà lá được bao quanh bởi một màu đặc quánh, cái âm thanh ấy kéo dài giăng mắc ngập ngừng nơi thềm cửa. Hai mươi năm nữa bây giờ em sẽ là ai? Ngồi nghiêng, nghếch mặt lên trời cười khanh khách như người đàn bà kia hay thả mình xuống phố ồn ào. Hoa rơi dập dềnh từng cánh. Sắp hết mùa… Gặp một người quen xa xôi trong quá khứ với tiếng hát say mèm giữa đêm. Lờ lợ tiếng mình. Dựa lưng vào tường, rệu rã. Cây gậy tròn cầm trong tay, đặt lên bụng, miết một đường dài. Cứ ngỡ em đang là phẳng đất giời làm một. Những hạt nắng cựa quậy, đau đớn.
– Đừng làm thế.
Cánh cửa buồng mở bung, mang theo màu trăng nhoe nhoét cắt thành vạt nhỏ chảy trên mái tóc người đàn bà. Đôi mắt khô đỏ au tiết từng giọt huyết xuống đôi gò má. Em nghẹn ứ. Bắt đầu lăn tròn trong vô thức. Lăn tròn những ký ức nhạt nhòa ngày xưa. Màu đỏ loang trong mắt em thành một dòng, cái ngày đầu tiên thành thiếu nữ. Vụng về nhai đọt chuối.
– Nếu như được làm mẹ… Tôi sẽ giữ con tôi.
Buông cây gậy, em nức nở.
Ngoài trời, mưa bắt đầu lây rây từng sợi nhỏ. Mùi của đất và tiếng cựa mình của những trái cà phê hòa quyện thành vũ điệu huyền bí. Nhưng đêm nay sẽ không trở lại như cái đêm người đàn ông ấy bỏ đi. Mắt mụ vẫn nhìn đăm đăm ra phía con đường tối âm âm trước mặt. Mọi thứ không trở lại. Cái níu tay và giọt nước mắt của đàn bà…
Giấc mơ nổi trôi mang theo những thứ không thể đưa tay vớt lên được. Đã có lần em đi dưới cơn mưa hoa điệp, cả một khoảng trời vàng rực, từng cánh phủ trên tóc đen xoã từng búp sau lưng. Tung tăng giữa phố. Có mùa nào phố vắng hoe?
Bây giờ em đi giữa giọt trong veo lấp lánh trên vai theo khe ngực lùa vào mát lạnh. Bàn chân thu lại líu ríu. Không với được sợi mưa dài, ngã sấp người xuống đất. Bàn tay ai đỡ lấy em, rất mềm. Đôi môi lạnh đã nhợt nhạt vì mưa đặt lên ngực em một nụ hôn với cái mùi hoi nồng từ thân thể, lướt qua lùm bụng rồi dừng lại rất lâu giữa hai đùi. Tiếng cười cất lên giàn giụa… Người đàn bà với cái nhìn khinh miệt bước từng bước, khẽ khàng cướp mất linh hồn em. Mắt nâu héo nhìn mưa.
Em ngồi trước hiên nhà, mặc kệ nước mưa ướt sậm. Âm thanh phía trong buồng vọng ra, chàng đang cố mở chiếc hòm gỗ có cái khóa bằng đồng mà em đang giữ. Loay hoay, đứng trước mặt, vẫn mùi mồ hôi nồng quen thuộc. Một bàn tay xòe ra trước mặt, em cúi đầu. Bàn tay lặng im xòe rộng. Em trao chiếc chìa khóa, cũng run y như ngày đầu được nhận nó. Chiếc khăn thêu đôi chim câu màu đỏ bị xé đôi, rớt xuống chân em chầm chậm. Mưa từng giọt thấm thành màu huyết. Đừng đi. Em sẽ có con. Chìm dần trong khoảng không lạc lõng, em biết sẽ chẳng thu lại được lời nói. Chàng nhìn cây cà phê không trái rồi cúi nhìn em, tia lạnh xuyên thấu đôi bàn tay. Bóng chàng khuất vào đêm, màu nâu cháy.


Những giọt khô cháy lòng. Em ngồi uống rượu khan bên cây cà phê không trái, lá xanh um hằn học giữa đất giời. Dăm ba chiếc lá in hình trên mặt, khoảng sáng tối lập lòe. Mùi ngây ngây bùn non thoảng qua rồi đọng lại nơi sống mũi. Vày vò suốt một đêm ròng, không định hình và cũng không thể chối bỏ. Dựa lưng vào một người đàn bà, em thấy bờ vai mình khẽ run. Đôi bàn tay ướt át trải lên em một màu xanh biếc xoa dịu những khao khát tưởng như đã ngủ quên đang âm thầm trỗi dậy.
– Hãy cho tôi một đứa con.
Môi em mấp máy trong nỗi thổn thức phập phồng. Nằm hư hỏng giữa trời, khao khát những vòng tròn xoáy. Tiếng cười chua chát, người đàn bà xa lạ tan dần trước mắt. Chỉ còn thoang thoảng đâu đó mùi hương đàn bà ngai ngái. Từng giọt thưa đều nước mắt. Đuổi theo màu xanh trong vàng sậm, tiếng gió như tiếng khóc hờ vọng lên từ khe núi.
À ơi…
Mùa đông chợt qua ngôi nhà giá lạnh. Ngày hạnh phúc đã qua. Ôi! Cây lạnh se lòng vời vợi. Thoáng nỗi buồn quên lãng trước thời gian. Ôi! Đàn bà… Chẳng phải ai cũng có niềm vui và nỗi buồn của riêng ai.
Giấc mơ bỏ lửng khi cơn mưa vừa dứt.


Đặt tay lên bụng, những cái đạp vội vàng khiến tim em phập phồng. Nỗi tê tái và nụ cười héo hắt của em kết thành một điều thiêng liêng khó giải thích. Trước mắt con đường đất bazan như gần hơn. Em nghe thấy tiếng cựa mình của những mầm cỏ đang nhú lên rất nhẹ. Cái màu vàng rát rúa kia rồi đây sẽ được màu xanh trải thảm mềm tươi mát. Phút chốc khoảng trống trong em được lấp đầy bằng những điều rất thực, nhìn sang buồng bên người đàn bà cô độc đã trở dậy. Bước ra thềm đưa tay hứng những giọt nắng đầu tiên rơi mỏng mảnh. Ngỡ ngàng khi thấy ánh mắt người đàn bà đêm qua chẳng bộn bề chua xót, màu xanh và nắng xóa nhòa đi khoảng tối. Nụ cười gặp nhau trên gương mặt bị gam màu thời gian tô vẽ. Và đâu đó tiếng khóc trẻ con vút lên trong veo…  sương sớm, đánh thức tất cả vạn vật trên thế gian đã ngủ quên. Báo hiệu một thiên thần sinh ra giữa cuộc đời.

BT: Vương Chi Lan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *