Những ngày này trời lại trở lạnh, chân tôi lại đau nhức… Nằm chán rồi lại ngồi và rồi cũng không xong. Nỗi cô đơn trống vắng, tôi lê lết với đôi nạng gỗ đi rất chậm để đỡ đau… Muốn ngồi gõ lên facebook hay nói chuyện với những người thân quen, xua tan những nỗi buồn đau chán nản. Quên đi những cơn đau vết thương đáy lòng và thể xác…
Những lúc buồn, vui ngoài công việc khi chưa gặp tai nạn, tôi thường ngồi một mình lắng đọng, suy tư… Bất chợt, hôm nay đang buồn buồn, đưa tay rút chiếc ví bên túi quần, tôi tìm lại được trang giấy ghi lại Lời Ru ngày nào do tôi tự viết… Lời Ru của thân phụ tôi lúc còn tại thế…
Bố tôi, một con người chuẩn mực, hiền từ, sống cuộc đời giản dị, chất phát ở nông thôn. Quá khứ của Bố tôi là những chuỗi ngày tôi vẫn còn ghi nhớ không thể nào quên. Ông là nhà Nho, yêu thơ văn, thích hát những câu hát Dân Ca Miền Trung. Những ca khúc của Phạm Duy, Duy Khánh, trữ tình của quê hương và một ít bài của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn bất hủ. Tiền chiến hay vượt thời gian… Đặc biệt là hát ru. Bố tôi hát ru thì rất tuyệt vời…
Chúng tôi, những anh em trong nhà rất yêu quý và rất thích nghe mỗi khi Người hát, hay hát ru con và ru cháu. Nên vậy đại đa số anh em chúng tôi đều mang cái gen nghệ sĩ của người cha.
Cách đây 4 năm lúc bố tôi qua đời, tôi đã từng khóc khi viết bản lời ru này của Người. Cho đến nay khi xem và đọc lại, tôi vẫn còn mường tưởng đến Người. Nhớ giọng ru ngày nào của Người trong tiềm thức mà chẳng hề quên được.
Hồi tôi còn nhỏ, Bố ru em qua lời ru ngọt ngào, truyền cảm. Từ lời ca tự lắng đọng vào tim. Khi nghe người hát ru, dẫu ai có bực bội muộn phiền cũng để lại phút giây lắng đọng để lắng nghe lời ru giọng hát của bố tôi. Nó có sức quyến rũ lòng người, đến nỗi khi em tôi khóc, lời ru đã thấm thía làm dịu nhẹ và đưa em tôi vào giấc ngủ dài. Còn đọng lại những tiếng nấc, tủi hờn gắt ngủ hay thiếu sữa của em tôi khi mà mẹ tôi còn bôn ba với đôi quang gánh vất vả ngoài chợ để nuôi cả nhà…
Mẹ tôi, một bà Mẹ hiền hòa chịu thương chịu khó, nhưng Người không biết gì về lời ru để ru con ru cháu. Chỉ có Bố tôi thay Mẹ ru con… Thế nên lời ru này đã thấm nhập vào xương máu, vào tâm can anh em tôi. Khi Người còn sống, Bố Mẹ tôi đã có cháu nội ngoại là các con của anh em chúng tôi. Bố tôi vẫn ru cháu ngủ theo làn điệu ấy với giọng hát ru truyền cảm ấy… Anh em tôi không thể nhải lời ru của Người để ru con cháu., giọng và lời ru y thế được. Những lời ru khi nghe qua, bản thân tôi cũng đã cảm nhận thấm thía, buồn thân phận và rất đỗi bi ai. Những đứa em, đứa cháu khi nghe Bố, nghe Ông ngồi ru đưa võng, đã phải nín lặng đi sâu vào giấc ngủ., còn để lại tiếng nấc tủi buồn nhớ sữa Mẹ… Hay lời ru của người ru làm cuốn hút tâm can!?… Có thể là cả lời ru mà anh em tôi, các cháu tôi cảm nhận…
Để tưởng nhớ đến Người, một người Bố, người Ông đã về bên kia thế giới với Tổ Tiên Ông Bà, nhớ những lời ru tôi còn chép lưu giữ được. Nay xin được trích lại lời ru này..
Ru con con ngủ cho lâu,
Cha con nhập ngũ dãi dầu gió sương.
Cha con ngoài chốn Sa Trường,
Con ngoan con ngủ Mẹ thương con nhiều.
Hôm nay gió đã sang đèo,
Lá vàng xơ xác như chiều hôm xưa.
Ru con, con ngủ say chưa?
Cha con xa vắng trong mùa trăng mơ.
Gió rung cờ phất sương mờ,
Đêm đêm súng vọng đôi bờ ải quan.
Khi nào non nước yên hàn,
Việt Nam ca khúc khải hoàn vinh quang…
Ru cháu, cháu ngủ cháu ngoan,
Mẹ cháu đi gặt tập đoàn đổi công.
Tập đoàn đi gặt cách sông,
Cầu tre lúa nặng, gánh gồng khó qua.
Cháu ơi cháu ngủ đi mà,
Cha cháu đánh giặc đường xa chưa về.
Cháu ơi gió đập cành tre!
Mẹ Cha khó nhọc nặng nề vì con,
Cha vì con vai mòn gối mỏi,
Mẹ vì con bao quản dãi dầu.
Bà nay đã bạc mái đầu,
Trưa Bà ru cháu đớn đau nỗi lòng.
Vì ai, cháu phải long đong…
Bài hát ru này không biết phát xuất từ đâu, Thời gian nào? Ai là tác giả.? Tôi không hề được biết… Khúc đầu là mẹ ru con và giữa là bà ru cháu… Hình như bố tôi đã tập hợp gộp thành một để gút lại một bài suôn sẻ thành nên một lời ru tuyệt tác khó ai phát hiện.
Tuổi đã cao,… Cho tới tận bây giờ, những lúc buồn khi tìm đọc lại những lời ru của Bố tôi và mường tưởng đến lời ru truyền cảm ấy, tự dưng dòng nước mắt cứ chảy dài hai bên gò má mặn chát đôi môi… Tôi lại cứ ngỡ rằng Người vẫn còn hiện hữu quanh đây…
08/01/2014
BT: Vương Chi Lan