Còn duy nhất một tờ lịch cuối cùng, trên tay tôi. Chứng tích cuối cùng cho một năm đã trôi qua. Tờ giấy mỏng tanh, với con số “31.12” được viết bằng nét bút mực tàu thanh thoát. Bấy nhiêu ngày, còn lại chỉ mỗi một tờ giấy mỏng.
Năm Quý tỵ theo các nhà chiêm tinh học thì đó là năm thủy xà – mệnh trường lưu thủy. Một năm rắn mang khí âm, với nước ở trên và lửa ở dưới. Vòng tương khắc này cho thấy nước hủy diệt lửa, hai yếu tố này xung khắc với nhau. Những dự đoán các yếu tố mạnh mẽ của nước và lửa có thể gây ra thiên tai. Nhưng theo y học Trung Quốc thì nước mang tính âm là tượng trưng cho thận và hệ sinh sản. Do đó, năm quý tỵ cũng là năm tốt để sinh con…
Chuyện đời chuyện người, chuyện thế gian này mỗi một giây đã có sự đổi thay. Sao mà tính cho đủ đầy. Đâu đó, chuyện buồn, đâu đó niềm vui, chúng sóng sánh, chênh chao, áp đảo nhau rồi lại nâng đỡ dìu bước nhau qua ngưỡng cửa của thời gian mà về đến bến bờ. Có bến bờ thuyền neo, có bến bờ trống hơ trống hoắc, bãi bồi lở cuồn cuộn sóng to gió dập. Nhưng họ vẫn mãn nguyện mỉm cười vì cả cuộc đời họ đã đi về phía trước chứ không hề dừng lại. Một năm trôi qua lẹ làng như chỉ vừa tỉnh giấc. Rồi cũng chẳng có ai còn nhớ ngày đó, mùa đó, có một cụm hoa sen chết lâu ngày trong hồ nhỏ bỗng bật dậy nở hoa. Người ta có thể lý giải vì trăng tháng bảy linh thiêng, hoa nở nâng bảy bước chân Ngài, trên đầm hoang. Nguời ta cũng có thể lý giải vì có nhiều tạp chất bùn mà hoa sống lại và nở hoa. Sự sống là vô cùng. Người biết yêu hoa, thưởng hoa thì dù có hoa hay không thì trong tâm hoa cũng sẽ nở. Huống hồ, từng ấy ngày, từng ấy công việc, từng ấy chuyện để người ta kiếm tiền, sinh lãi và tỉ tỉ chuyện phiếm ngả nghiêng.
Dù thế nào, Quý tỵ cũng đi qua, mỗi người thêm một tuổi. Lưng mẹ tôi còng thêm, đôi mắt mờ đục, bàn tay nhăn nheo hơn, trái tim người thấp thỏm hơn khi ngóng trông. Mỗi bận nghe tôi báo tin về rồi lại thôi vì công việc. Con tôi ngày một lớn. Nhìn chúng vui tươi, thành công và hạnh phúc trong công vịêc và học tập tôi cảm giác nhẹ nhàng như mùa thu về dựa dẫm vào vai tôi rồi thì thầm câu hát cũ. Nhìn thấy chúng mỉm cười, tôi cảm giác như mùa xuân về với nắng ấm, lá gió mát lành vừa chớm qua hiên cửa.
Nhìn thấy chúng buồn, ủ dột, co ro cong tròn trong chăn tôi lại cảm giác như mùa đông vừa kéo đến trên đầu tôi, vần vũ và u ám. Mây và mưa có thể chực đổ xuống bất cứ lúc nào. Cả căn phòng 64 mét vuông này sẽ ướt sũng và chúng sẽ lội lẫm chẫm trong ấy. Tôi yêu chúng, tôi lo lắng rằng chúng không biết tát nước, lau khô, giữ lại cái nền nhà ngày trước để được chơi ô ăn quan với mẹ và chơi cờ với cha. Rồi lại tưởng rằng chỉ có tôi mới vực chúng dậy, nấu một tô mì nóng và để chúng bước ra khỏi chăn và tung tăng đi dự hội. Tôi ủ rủ, suốt mùa đông ấy, đem gương mặt mốc meo, vết rạn nứt của da thịt nửa đời người sang mùa xuân chớm nắng. Tôi bị ánh sáng chói chang của ngày xuân phả vào mặt, mắt tôi chói lòa không nhìn thấy đường, tôi cau có, khó chịu đổ cho cái kính đã vỡ, vu cho cái bậc cửa cao, bắt vạ cho cái cầu thang cao, hẹp và tối.
Một ngày cuối đông. Cái lạnh chợt ở đâu ùa về như cắt da cắt thịt. Tôi có bao nhiêu là khăn đều đem ra choàng hết. Chúng xúng xính như làm điệu trên vai mà tôi vẫn không bớt lạnh. Con trai tôi vừa thi xong, ở nhà chở tôi đi chợ. Tôi vội vàng lại quên mang khăn. Con trai tôi bảo mẹ ngồi sau ôm con chặt vào sẽ không lạnh nữa. Tôi ngồi sau con, chiếc áo trắng bay phất phơ trong gió mà lòng ấm đến lạ.
Một ngày, trăng sáng tháng chạp cuối năm, con gái tôi cùng tôi ra trước hiên ngắm giò lan của nhà hàng xóm nở hoa trắng và thơm đến nao người . Con gái chỉ cho tôi thấy vầng trăng trong và to, có nhiều lắm ánh hào quang bao xung quanh. Trăng thực sự rực rỡ và đẹp biết nhường nào. Con gái tôi nhún nhẩy trong niềm vui, trong cái đẹp say mê đến tận cùng. Nó đặt bút vẽ. Vẽ tôi và vầng trăng.
Rồi tất cả cũng chỉ nhớ đến đó với từng ấy ngày tháng. Ngày cuối cùng của năm rồi cũng sẽ đi qua. Tôi mong đến ngày về quê chạy ùa vào vòng tay mẹ. Cùng mẹ ra sau vườn xem hoa khế rụng tím mặt sân. Mẹ lại sai cậu Út hái hoa bưởi cuối mùa nấu nồi nước lá, cho tôi gội đầu năm mới. Tóc mượt thơm cả tuần, người cứ nhẹ lâng lâng. Tôi xoắn xít bên mẹ sên mứt gừng xâm bằng gai xương rồng nhọn như những thanh gươm. Củ gừng để nguyên, vót nhọn tay gừng được xâm kỹ phơi nắng, khi sên cứ trắng ngần dẻo và trong thấy đến từng tơ sợi. Rồi lại thơ thẩn bên mẹ, hít hít mùi bánh thuẫn thơm phảng phất mà đến đê mê. Bánh nào bánh nấy nở ra bốn, năm cánh như hoa sao, cắn một miếng, bánh mịn tơi ngọt dịu trên đầu lưỡi.
Rồi tháng ngày vờ như gió như mây, vòi vĩnh và thản nhiên nhặt hết những hồ hởi những trẻ trung đem đi đánh đổi. Có cân đo đong đếm chừng nào cũng đã muộn rồi, vành trăng cong khuyết mòn như lưỡi hái lắt lẻo xám xanh. Có bóng chiều rớt xuống mặt đầm loang lổ, cánh chim trú đông vừa kéo về xao xác mặt đầm, mới sực tỉnh rằng mùa đang thay áo. Tuổi tác cứ thế chênh chao, vắt qua khung trời nhung nhớ. Rằng ở đấy còn có những người thân vẫn đợi chờ. Rằng ở đấy là quê hương.
BT: Vương Chi Lan