… Tri định bỏ mấy khóm Pensée ngoài ban công nhưng tôi giữ lại. Tôi thích ngồi ngoài ấy ngắm hoa, đọc sách vào những buổi chiều. Từ một người hướng ngoại thích ồn ào café mua sắm, lúc nào cũng có thể vác ba lô lên và đi, vì Tri tôi từ bỏ hết những thói quen son rỗi. Trở thành người phụ nữ trong ngôi nhà của anh, tôi đón nhận vị ngọt hạnh phúc từ những điều giản đơn, như những sớm thức giấc nặn sẵn kem đánh răng, chuẩn bị bữa sáng, ủi thẳng quần áo cho anh hay chỉ là những đêm được nhìn anh ngủ.
Mỗi đoạn đời người ta luôn biết lựa chọn hạnh phúc cho mình.
Tri hơn tôi 14 tuổi, hơn cả nỗi đau. Chỉ sau một đêm, anh mất đứa con trai 6 tuổi, vợ phải ngồi xe lăn sau tai nạn trên đường đèo. Ngày ấy tôi còn là sinh viên, cũng chưa từng nghĩ sẽ về ngôi nhà của một người đàn ông có vợ. Nhiều đêm ôm tôi trong tay, Tri bảo số phận lấy đi của anh quá nhiều nhưng cũng mang tôi đến bên anh. Tôi thổn thức cùng nỗi đau của Tri, tình yêu bắt đầu từ đôi mắt lúc nào cũng u uẩn của một người đàn ông từng trải và thành đạ. Tri không giấu tôi điều gì, kể cả tình yêu sâu nặng anh dành cho người vợ trước. Gần hai năm chị không đi đứng được, Tri đã chăm sóc chị bằng tất cả tình yêu còn lại trên đời. Tôi chấp nhận đó đã là một phần cuộc đời của anh. Tôi thắp hương cầu mong hương linh hai mẹ con chấp nhận tôi đi tiếp cùng anh. Pensée – loài hoa chị thích tôi sẽ thay chị chăm sóc, thay chị yêu thương Tri cho đến hết cuộc đời. Tôi tin số phận luôn có lý do để người này gặp được người kia trong những đoạn đời. Tôi muốn tìm lại cho Tri tiếng cười trẻ thơ, gầy lại giấc mơ đã vỡ. Đêm nằm bên nhau, tôi chỉ nói cùng anh những điều ngọt ngào. Nhưng hình như chưa có đêm nào Tri yên giấc.

*
… Tôi thức giấc muộn. Nắng đã xiên qua rèm và tiếng sẻ nâu ríu rít bên ngoài.
Tôi tìm điện thoại phía tủ đầu giường nhưng bàn tay với vào khoảng không. Chỗ tôi thức giấc không phải trên giường mà ngay cửa ra vào. Tôi đã ngủ ở đây cả đêm sao? Tri đã đi công tác từ chiều qua. Nhưng tôi cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, đã 8 giờ hơn. Vội vã vệ sinh, tắm rửa thay đồ chỉ kịp trang điểm nhẹ rồi đi làm, không kịp trả lời tin nhắn của Tri: “Đêm qua em ngủ có ngon không?”.
Buổi chiều tôi ra ban công ngắm Pensée và đỗ quyên. Hoa vẫn đẹp nhưng không có Tri nhà buồn tẻ quá. Tôi mặc váy đỏ – bộ váy mới tôi thấy trong tủ áo, có lẽ Tri đã mua tặng mà chưa kịp nói – quàng thêm khăn rồi thả bộ xuống con dốc lơ thơ hoa vàng. Không gian tĩnh lặng nghe rõ tiếng thông reo nhưng tôi có cảm giác mình bị vây bọc bởi những đôi mắt nhìn. Khi tôi quay lại thì những đôi mắt ấy biến mất. Rồi trong đầu vang lên những tiếng xì xầm, thì thầm. Thanh âm không rõ ràng nhưng mỗi lúc một khuếch đại khiến tôi thấy đau như búa bổ. Cảnh vật xung quanh nhòe đi, tôi thấy mình ngã vào miền trắng…
… Tôi tỉnh dậy, xung quanh cũng trắng xóa. Màu của bệnh viện. Và Tri. Anh nắm tay tôi lo lắng:
– Anh đây. Em thấy trong người sao rồi? Đau ở đâu không?
Tôi khẽ lắc đầu, níu vai anh gượng dậy.
– Anh về khi nào? Mà sao em lại ở đây?
– Em bị trúng gió ngất xỉu ngoài đồi. Mọi người báo tin anh lo quá bay về gấp. Em thấy trong người sao rồi? Tri vẫn chưa thôi lo lắng.
– Em không sao.
– Anh lo cho em lắm. Gắng nghỉ ngơi vì con nữa, nghe em. Tri hôn lên trán tôi.
– Anh nói sao? Tôi tròn mắt nhìn Tri. Anh cười rưng rưng:
– Con mình được một tháng tuổi rồi em ạ.
Trong lòng tôi bỗng cồn lên nỗi xúc động và yêu thương lạ thường. Như có một sợi dây vô hình nào đó quyện lấy cảm xúc của tôi và Tri. Con của tôi. Tôi ôm chặt lấy Tri, nước mắt ướt vai áo anh. Hạnh phúc thổn thức.
– Em còn yếu, đừng quá xúc động. Từ bây giờ anh sẽ luôn bên em và con.
Tôi nghe giọng Tri ngọt ngào mà cứ như thanh âm ở miền xa ngái nào. Tôi thấy mình trôi lãng đãng bồng bềnh. Có những hạnh phúc khiến người ta chỉ cần được khóc.

Tri đưa tôi về trong căn nhà có hoa thoang thoảng mùi nến thơm, yêu chiều tôi hết mực. Mê mải trong hạnh phúc tôi quên mất bộ váy đỏ đã biến mất từ lúc nào. Nhưng hàng xóm bắt đầu kháo nhau đêm đêm họ nghe vọng từ phía nhà tôi tiếng hát. Có người còn khẳng định thấy bóng một người áo đỏ ngồi đong đưa ngoài ban công. Hát.
Tôi mang chuyện nói với Tri. Anh cười bảo tôi đừng nghe làm gì. Phố núi này cứ lâu lâu là nghe thêu dệt đồn thổi về những bóng người trong khách sạn, trên đường, trong đồi thông. Tri bình thản nhưng tôi bắt đầu bất an khi bắt gặp nhiều ánh mắt ái ngại.
Tôi cố thức chờ nghe tiếng hát nhưng đêm nào tôi cũng ngủ say. Tôi giấu Tri lén đặt máy quay ở gờ tường nhà đối diện. Nhưng đoạn phim tối nhờ, phía ban công vàng vọt ánh đèn hắt ra từ phòng ngủ tuyệt đối yên tĩnh. Màn hình báo kết thúc lúc 2 giờ 22 phút sáng vẫn chẳng thấy gì. Tôi thở hắt ra. Xoa tay lên bụng, tôi nhận ra những ngày qua tôi đã để suy nghĩ lo lắng đè nặng, quên mất con tôi cần được bao bọc bằng cảm giác an nhiên nhẹ nhàng. Tôi mở cửa đón nắng vào phòng, mở nhạc hòa tấu Tri thích, tự hứa từ bây giờ làm gì cũng sẽ chỉ nghĩ cho con, vì con.
Nhưng vào lúc cảm nhận được hình hài bé con đang lớn dần lên trong cơ thể thì tôi để mất nó. Tri ngồi vô hồn ở hành lang bệnh viện. Tôi không thấy đau được nữa, chỉ biết nằm nhìn trân trối lên trần nhà. Sao tôi lại té từ ban công xuống đất vào lúc nửa đêm về sáng.
Khi đó Tri ở đâu?

*
Tôi thức giấc giữa đêm và nhận ra tay chân mình bị trói vào thành giường.
Tôi thảng thốt nhìn quanh, gọi Tri khó nhọc. Trong tôi không có nỗi sợ hãi nào mà chỉ có ý thức muốn nhìn thấy Tri. Tôi chảy nước mắt. Sao lại như thế này? Là mơ hay thực? Quá nhiều thứ xảy đến chỉ trong một thời gian ngắn khiến tôi như trở thành người khác. Tôi nằm trong bóng tối, bỗng nhớ những ngày tháng bình yên khi chưa gặp Tri, cuộc sống chỉ có tiếng cười và hy vọng. Có Tri tôi có tình yêu, hạnh phúc vô bờ nhưng cũng phải trải qua những ngày đầy đau đớn mộng mị, không thể lý giải nổi.
Tôi nằm trong bóng tối một đỗi thì nghe tiếng mở cửa khe khẽ. Là Tri. Tôi nhìn anh, không rõ được khuôn mặt người đàn ông tôi yêu, chỉ thấy dáng anh thẫn thờ.
– Sao anh lại trói em? Tôi thều thào, nghe những thanh âm khô khốc.
Tri giật mình. Anh vội lao đến ôm ghì lấy tôi, nhịp tim anh đập mạnh.
– Tri… Tôi cố cựa quậy trong vòng ôm của anh.
– Anh xin lỗi em! Hạ Thảo!
Một tiếng gãy. Tôi không biết thanh âm đó từ đâu nhưng nó khiến cơ thể tôi mềm nhũn. Tôi nằm chịu đựng sức nặng của Tri, muốn nói cùng anh chỉ một câu thôi: “Em là Q…”, nhưng không hiểu vì sao tôi lại hỏi:
– Sao anh không để em được thở? Anh vẫn yêu em mà, phải không?
– Anh xin lỗi em! Hạ Thảo. Hãy tha thứ cho anh…
Tri ôm tôi chặt hơn. Đầu tôi trống rỗng. Một khoảng trắng. Chỉ thấy như cơ thể tôi đang mang không phải của mình.
Hạ Thảo là tên chị ấy, người có nụ cười tươi tắn cách tôi một tầng lầu, nhưng xa Tri một bờ ngăn của hai thế giới. Bỗng sượt qua đầu tôi hình ảnh người phụ nữ có cái tên đẹp, nụ cười đẹp ấy trong bức ảnh, trên người chị là bộ trang phục màu đỏ, cổ viền.
“Tri, bộ váy đỏ của em, nó ở đâu rồi? Là của em hay của ai?”
*
Bộ váy đỏ biến mất vào buổi chiều tôi ngất xỉu ngoài đồi.
Nhưng chỉ tôi là không nhìn thấy nữa. Còn Tri và những người xung quanh đều thấy nó vào những đêm có tiếng hát ngoài ban công. Trong điện thoại Tri còn lưu giữ hình ảnh cô gái áo đỏ ngồi vắt vẻo bên khóm hoa Pensée. Anh mang hình ảnh ấy đi trấn an những người đối diện. Ai ở con dốc hoa vàng cũng được nhìn thấy cô gái ấy, ngoài tôi. Bây giờ, khi zoom vào khuôn mặt người áo đỏ, tôi mới giật mình thảng thốt nhận ra đó là khuôn mặt của mình.
Bằng cách nào đó tôi đã tìm thấy bộ váy đỏ, cổ viền trong vô thức ở căn phòng tầng 2, không gian của Hạ Thảo và Minh An – một góc quá khứ không lãng quên của Tri. Tôi mặc áo đỏ rồi ra ban công ngồi hát. Những bức ảnh Tri lưu lại tất cả nơi chốn trong những bước chân mộng du của tôi. Anh không dám gọi cho đến khi tôi trở về phòng tiếp tục ngủ say. Anh lặng lẽ thay quần áo cho tôi, rồi xem như không có chuyện gì xảy ra vào sáng hôm sau.
– Tại sao anh lại trói em? Tôi nghẹn ngào.
– Anh sợ em sẽ ngã thêm lần nữa. Tri gục đầu. Tôi đã không chỉ ngồi hát ở ban công mà còn đứng chơi vơi trên mái nhà. Khi ấy, chỉ cần một âm thanh gây giật mình cũng có thể làm tôi rơi xuống.
– Anh đã mất con, không thể mất thêm em. Giọng Tri cũng nghẹn lại.
Tôi vòng tay ôm Tri. Sao ngày về với anh tôi lại trở nên như thế này. Tôi có bao giờ mộng du trước đó đâu? Có bao giờ nghĩ tình yêu tôi muốn vun đắp cho anh lại đi theo cách tôi không thể ngờ đến được.

Tôi rời khỏi ngôi nhà có hoa Pensée, chạy khỏi con dốc hoa vàng và căn phòng của những trang phục màu đỏ ở tầng 2 – màu Hạ Thảo thích nhất. Tri cần thời gian cho những đêm ngồi lặng lẽ sám hối ở tầng 2, để tha thứ cho chính anh – cái ngày anh đã tự tay mình trói tay chân vợ, rút ống thở và gục đầu bên Hạ Thảo.
Đó là ngày bác sĩ thông báo với anh sau cơn tai biến của chị: Hạ Thảo sẽ phải sống thực vật suốt đời. Câu cuối cùng anh được nghe chị nói: “Tri, sao anh lại trói em?”
*
Tôi cần mình thôi mặc váy đỏ và ngồi lãng đãng trên mái nhà.
Tôi cần mình không còn nghe tiếng hát nỉ non vào những đêm khuya.
Tôi cần Tri nói với tôi: “Anh yêu em, Q.!” vào những đêm nồng nàn, chứ không phải là: “Anh vẫn yêu em mà, Hạ Thảo! Tha thứ cho anh…”
Tôi tha thứ cho anh, nhưng còn người đã khuất?
——————————————————–
(Trích từ tập truyện Cỏ lau vạn dặm, NXB Văn hóa văn nghệ, phát hành tháng 6/2015)
Biên tập: Vương Chi Lan