Tôi biết cái tên “Anh Ba Hội Đồng” qua một chuyến đi giao lưu giữa Ban nhà văn trẻ Thành phố Hồ Chí Minh với Ban nhà văn trẻ tỉnh An Giang và trường đại học An Giang vào tháng 11 năm 2013. Một chuyến đi nhiều ấn tượng đẹp, loay hoay cũng cái tên “Anh Ba Hội Đồng” đâu rồi… Nghe anh Phan Hoàng và qua nhiều người gọi anh như thế khiến tôi phải chú ý “Anh Ba Hội Đồng” là ai?…
Nghe tên đã thấy vui cộng thêm một con người nhỏ nhắn giản dị, nhanh nhẹn, nụ cười luôn điểm trên khuôn mặt trẻ đẹp trai nhưng điệu bộ của anh chàng hài hước có duyên ăn nói. Tôi bắt chuyện làm quen. Tôi hỏi: Sao Trần Huy Minh Phương không xuất bản một tập thơ để anh em có đọc cho vui. Trần Huy Minh Phương thở dài và nói: Điều kiện còn eo hẹp chưa cho phép nhưng em đang cố gắng sang năm cho ra một tác phẩm đầu tay. Trong suy nghĩ tôi sẽ mua sách của anh bạn trẻ này trên tinh thần ủng hộ nhiệt tình của tôi. Tôi sẽ đợi.
Và ngày ấy không xa đã đến.
Sáng 9g30 ngày 22 tháng 8 năm 2014 tại hội trường hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh ở tầng 4, số 81 Trần Quốc Thảo, P.7, Q.3, TP.HCM sẽ diễn ra buổi ra mắt tập thơ đầu tay “Gió mặn” của nhà thơ Trần Huy Minh Phương. Buổi giới thiệu tập thơ “Gió mặn” của Trần Huy Minh Phương, do nhà thơ Phan Hoàng – Uỷ viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh, Trưởng ban Nhà văn trẻ chủ trì. Trân trọng giới thiệu đến các bạn. Thân mời tất cả các bạn đến tham dự và mua ủng hộ tập thơ “Gió mặn” nhé!
Có khi tôi còn vui hơn cả chính tác giả rặt ri Nam bộ này. “Anh Ba Hội Đồng” với cái tên giờ đã quen của nhà thơ, nhà báo Trần Huy Minh Phương cầm trên tay một tập thơ xanh màu lá “Gió mặn” tôi xúc động và bất ngờ. Tôi nhớ như in ngày đầu tiên tôi trò chuyện cùng nhà thơ trẻ này, có lẽ niềm vui đang vỡ òa trong anh bạn trẻ lan sang tôi một cảm giác hạnh phúc thay cho người.
“Gió mặn” – cái tên nghe qua gây nhiều xúc cảm trong lòng mỗi người và tôi. Tôi đọc ngấu nghiến trong mấy bài đầu, tôi chợt dừng lại bài thơ “giọt buồn” ở trang 78 “Giọt nước mắt buồn xo của em cuối ngày rơi mép chiếu/ chắp vá vạt buồn qua kẽ hở của răng…” nỗi buồn không thể so sánh nặng nhẹ khi giọt nước mắt rơi xuống trong đêm cô tịch, hình ảnh người đàn bà nằm nghiêng vào vách những giọt nước mắt rơi xuống mép chiếu thả hồn đi hoang. Tác giả thấu hiểu nỗi cô đơn và buồn tủi trong thân phận người đàn bà, cuối bài thơ anh viết: “Giọt nước mắt là gì!/có san phẳng đường vui?/nếu được, anh sẽ làm đường cày/tăm tắp xuân/khấp khểnh cùng buồn – vui/ Vành mi chín mọng khảm cho đời/ một chút hương/nhé em!”. Tôi chạnh lòng trước bài thơ có đầy ắp tâm sự của người đàn bà trong thơ của anh bạn trẻ Trần Huy Minh Phương. Ở đó có bóng dáng tôi – người đàn bà nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, như thức ăn điểm tâm lạnh lùng.
Trần Huy Minh Phương cái tên nghe quen thuộc với nhiều người, ai gặp qua anh một lần anh sẽ để lại ấn tượng đẹp trong lòng người đó, tôi nghĩ vậy. Anh sống rất giản dị, vui vẻ cởi mở hoạt bát. Anh đã kinh qua nhiều quãng đường đau khổ và vất vả, những chông gai và eo óc tình người đẩy anh nhiều lần vào ngõ cụt, qua lần anh chia sẻ trong một quán café cóc bên đường. Nhưng không! Trần Huy Minh Phương hôm nay có một sức bật như chồi non nẩy tược nhiều màu sắc của sự sống. Tôi quý con người anh là thế!
Vương Chi Lan